Khi anh còn muốn mở miệng nói gì đó, Nam Âm bỗng nở nụ cười với anh, nốt ruồi nhạt dưới khóe mắt dưới ánh đèn
càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt có vài phần ngượng ngùng, giọng hơi cứng, rõ ràng không quen “Anh, anh về sớm một chút.”
Giang Kinh Tá sửng sốt, nhìn chằm chằm Nam Âm, như muốn đem khuôn mặt cô khắc sâu vào trong đầu, sau đó cười vang, thần sắc vô cùng ôn nhu.
Khi anh còn muốn mở miệng nói gì đó, Nam Âm bỗng nở nụ cười với anh, nốt ruồi nhạt dưới khóe mắt dưới ánh đèn
càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt có vài phần ngượng ngùng, giọng hơi cứng, rõ ràng không quen “Anh, anh về sớm một chút.”
Giang Kinh Tá sửng sốt, nhìn chằm chằm Nam Âm, như muốn đem khuôn mặt cô khắc sâu vào trong đầu, sau đó cười vang, thần sắc vô cùng ôn nhu.
càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt có vài phần ngượng ngùng, giọng hơi cứng, rõ ràng không quen “Anh, anh về sớm một chút.”
Giang Kinh Tá sửng sốt, nhìn chằm chằm Nam Âm, như muốn đem khuôn mặt cô khắc sâu vào trong đầu, sau đó cười vang, thần sắc vô cùng ôn nhu.
Khi anh còn muốn mở miệng nói gì đó, Nam Âm bỗng nở nụ cười với anh, nốt ruồi nhạt dưới khóe mắt dưới ánh đèn
càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt có vài phần ngượng ngùng, giọng hơi cứng, rõ ràng không quen “Anh, anh về sớm một chút.”
Giang Kinh Tá sửng sốt, nhìn chằm chằm Nam Âm, như muốn đem khuôn mặt cô khắc sâu vào trong đầu, sau đó cười vang, thần sắc vô cùng ôn nhu.